“Đôi khi em muốn cùng anh đi đến nơi xa xôi nhất, nhưng những lúc đó, em cũng muốn chúng ta bị mắc kẹt”, câu nói của Josée ắt hẳn sẽ bám lấy tâm khảm của tất cả khi xem bộ phim buồn nhưng đẹp như tranh này.
Năm 2003, Josée to tora to sakana-tachi của Nhật Bản đã lấy đi nước mắt của bao người và mang lại cúp vàng cho nam diễn viên chính Satoshi Tsumabuki tại giải thưởng Hochi Film. Từ câu chuyện gốc của tác giả Seiko Tanabe, Josée to tora to sakana-tachi đã là một tác phẩm ấn tượng khó quên. Năm 2020 này, đạo diễn Kim Jong Kwan một lần nữa tái hiện những cảm xúc ngổn ngang, giày vò nhưng cũng thật say đắm ấy trong Josée, Nàng Thơ Của Tôi nhưng với tấm áo mới mang đầy mỹ cảm của điện ảnh Hàn Quốc.
Young Seok (Nam Joo Hyuk) và “nàng” (Han Ji Min) gặp nhau vào một ngày chớm đông, khi chiếc xe lăn của nàng bị hư và nàng thì đang nằm sóng soài trên con dốc. Young Seok kéo xe đưa nàng về nhà, được nàng mời ăn một bữa cơm và bắt đầu những chuỗi ngày kì lạ nhất trong tuổi trẻ của mình.
Nàng sống cùng một người bà làm nghề lượm ve chai. Nàng không có tên, tự gọi mình là Josée – tên trong một quyển sách nàng yêu thích. Josée yêu sách và rượu whisky hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Nàng có hàng trăm câu chuyện để kể và lúc nào cũng toát lên phong thái của một người sành rượu dù chỉ ngồi trên xe lăn. Thế giới phong phú của Josée thu hút cậu thanh niên Young Seok như một thứ lực hấp dẫn khó cưỡng. Từ một gã sinh viên không xem trọng tình yêu, Young Seok như một chú mèo ngoan ngoãn quẩn quanh trong thế giới của nàng thơ bị giam cầm bằng căn nhà xập xệ.
Sự va chạm của họ khiến khán giả cảm thấy háo hức và rung động, như thể đang lật giở từng trang sách hay, như đang rơi dần vào lưới tình diễm lệ. Từng bước một, Young Seok kéo Josée ra thế giới bên ngoài, đưa nàng vào cuộc yêu và những khát khao đẹp nhất. Những miền đất xa xôi mà Josée từng mong ước như Budapest hay Scotland bỗng chốc trở nên tầm thường hơn mùa đông lạnh ngắt ở Hàn Quốc mà cả hai đang trải qua. Những đêm co ro bên lò sưởi, với nỗi đau dai dẳng được xoa dịu bằng một người tình ấm áp khiến Josée nếm được hương vị của hạnh phúc. Nhưng đồng thời, cánh cửa của những nứt vỡ và chia lìa cũng mở ra, khiến tất cả bị cuốn vào cơn bão lòng.
Bộ phim chuyển thể của Kim Jong Kwan thực sự là một tác phẩm điện ảnh duy mỹ và nuông chiều cảm xúc. Khi câu chuyện bắt đầu, khán giả sẽ mất khái niệm về thời gian bởi những thước phim chậm rãi trôi qua nhưng từng khung hình thì đẹp như những bức tranh. Từ con dốc dài nơi cả hai gặp gỡ đến khoảng sân, căn nhà xập xệ có đồ đạc chất đống của hai bà cháu Josée đều có thể khiến chúng ta say mê. Bộ phim kế thừa rất tốt tinh thần này của bản gốc, phần bối cảnh được xây dựng và thiết kế rất kĩ lưỡng, khiến cho những thứ cơ sở vật chất nghèo nàn nhất cũng phải trở nên quyến rũ đến lạ kì. Không chỉ các nhân vật mà cả khán giả cũng muốn ngồi lại bên trong không gian tù túng đó, lững lờ gậm nhấm những khoảnh khắc đẹp nhất của tình yêu tan vào cơ thể.
Nỗi đau, sự tan vỡ, dự cảm về chia li của Josée và Young Seok cũng được kể thật từ tốn, nhưng cũng rất dứt khoát. Bằng hình ảnh ẩn dụ của con hổ ngoài hiên nhà và đàn cá bơi trong bể, thế giới nội tâm đầy mâu thuẫn của Josée được thể hiện trọn vẹn. Diễn xuất của Han Ji Min tinh tế và thông minh, toát lên sự mong manh nhưng cũng rất chai lì của một cô gái già đời, khiến ta muốn chở che nhưng cũng cảm thấy nàng thật mông lung. Nam Joo Hyuk có một vai diễn hợp với mình khi anh chàng không cố khoác lên những chiếc áo hoà nhoáng “quá khổ” với bản thân. Ánh mắt của Joo Hyuk rất đẹp và buồn, sự ý nhị bản năng trong diễn xuất của cậu rất hợp với những nhân vật lúng túng với cảm xúc của mình như Young Seok.
Các nhân vật trong phim rất ít, nhưng mỗi người đều vững vàng tạo nên sự vững chãi cho câu chuyện. Họ khiến cho thế giới quan của phim được mở rộng, bằng những cảm xúc gần gũi với cuộc đời nhưng lại được đạo diễn thể hiện một cách tinh tế. Cuộc sống và thế giới của sinh viên, của những người trẻ trong dòng mưu sinh, thái độ với tình yêu và quan niệm về tình dục được bộ phim phanh phui một cách chân thật nhưng nhẹ nhàng, thế mà vẫn đủ để khiến tất cả bị trói buộc rồi xa nhau.
Cuối cùng, là sự thấu cảm và quan tâm rất tinh tế đến người khuyết tật thông qua nhân vật Josée. Nàng không để ai cảm thấy tội nghiệp vì mình không đi được. Nàng có thể tự nấu ăn trên chiếc xe lăn, đọc hàng trăm quyển sách và có kiến thức về rượu như một chuyên gia. Điều khiến nàng giấu mình trong nhà, mắc kẹt trong thế giới của bản thân không phải vì mặc cảm tự tin, mà là bởi một ám ảnh quá khứ.
Hình ảnh Josée một mình đến Sotland, lái xe, bước qua cái chết của bà và hướng về phía trước, là một đoạn kết đẹp cho tất cả. Còn mối tình với Young Seok đã nằm lại trong quá khứ, nhưng vẫn âm ỉ những cảm xúc đẹp và buồn bã, như những chiếc lá vàng mùa thu đang chết dần, rời đi một cách lặng lẽ và đẹp nhất.